BƯỚC CÔ ĐƠN



Tôi cúi đầu
lũi thũi một mình
đi giữa trùng khơi gian khó
cuộc đời lắm nỗi chông chênh
bám lên ngực áo
đầy bụi bặm

Tôi một mình
lặng lẽ bước đi
đường dài
gọi giấc mơ phai nhạt
thành người hành khất
chết nỗi buồn trong tim
ra chiều cô đơn.

Lmc

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét