Ảnh: sưu tầm internet
Rồi anh sẽ ra đi
Không biết ngày trở lại
Con đường rải đầy hoa dại
Dã quỳ ơi! Khô khốc nỗi mùa đông.
Phía chân trời cao nguyên ngày có em
Vàng cả chân đồi rạo rực
Sáng một vầng tim
Anh không dám nhìn lâu vào chút nào
Vì sợ phải xiêu lòng...
Như thuở mười tám mình đã chạm hồn nhau
Lúc bình minh mang theo sắc tơ vàng, óng ả
Anh muốn thôi không nhìn thêm nữa
Đường phiêu du đâu thể mang em theo
Gập ghềnh sóng cả
Thôi đành bỏ lại một vùng cao nguyên
Tự nhiên có em
Đời anh mở ra một chân trời
Thôi đành bỏ lại cả xuân thì con gái
Anh đi!
Dã quỳ vàng hậm hực
Lệ rỏ ngược vào tim đắng ngầm như thế
Bước chân dồn
Anh mơ...
Mùa xuân đến tim ta sẽ trở lại thời tuổi trẻ
Em đưa anh về trên con đường rải đầy quỳ dại
Sắc hoa vẫn vàng tươi mềm mại
Vẫn ấm lòng
Không trở tím một mùa xa...
Giờ anh sẽ ra đi
Không biết ngày trở lại
Rũ một miền dã quỳ vắng trơ hoang
Nhặt những cánh nhớ phai tàn
Chừa lại cho ai...?
Lmc
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét