Con tựa mình bên những giấc mơ
đời vụng dại ngây ngô là thế
ảo vọng đời sinh ra hư trễ
còn lại chi thực tế phận người.
Nỗi tình con trần trụi Chúa ơi
đời đốt cháy buồng tim cằn cỗi
khát khao mình vượt trên lầm lỗi
ủ xanh màu hoa cỏ ngàn năm.
Mắt trần gian thấy Chúa xa xăm
tất cả chỉ còn trong cổ tích
khát vọng thiên đàng là điểm đích
nhớ lại quên từ môi miệng mình.
Từ chính con, từ kiếp nhân sinh
nền tảng thời cha ông phai nhạt
Chúa còn mãi giữa trời say hát
con thấy con khô khốc trái tình.
Lmc
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét