XIN MỘT CHÚT TÌNH HOA CỎ

Đôi mắt em dậy thì trong vắt
Vướng lá vàng héo hắt mùa thu
Đôi bàn chân bước giữa lũng mù
Sương phủ lạnh bàn tay đã cũ

Ngày sắp nối đêm dài se sắt
Phố núi dày ảm đạm buồn tênh
Một hồn thơ rong ruổi lênh đênh
Nếm đắng cay chờ ngày giải thoát

Thơ chảy máu giữa đời trong suốt
Vạn niềm đau cắt cứa thịt da
Mùa thu vàng gân guốc mặt hoa
Em đi đứng khập khà khập khiễng

Nắng khô khốc nơi ngày loang lổ
Người chờ chực nuốt chửng hồn nhau
Bước lên nhau thỏa thuê chà đạp
Có xá gì một chút đớn đau

Xin cho ta chút tình hoa cỏ
Tiễn em đi chia biệt lụy phiền
Chốn nhân gian ai ngờ hết được
Ta về hát lại khúc vu miên.

Lmc

NỖI SỢ LÒNG ANH



Anh sợ em đi
Sẽ bùng lên ngày giông bão
Đời anh ngọt bùi bỗng chốc hoá đắng cay
Có những gì? Đôi ta có những gì?
Trái tim lạc đàn hay ngày không có nắng
Mịt mờ tăm tối 
Lối nhỏ hoa vàng giờ tím tái tàn phai
Anh sẽ chìm vào trong biển chết
Ngày tháng đi qua vô nghĩa một linh hồn

Em ra đi, ừ thì anh biết sẽ có ngày như thế
Tình yêu trao nhau đâu dễ giải, đâu như trò đùa
Thấy nhau mỉm cười đủ ra mùa hạnh phúc
Từng vòng tay và từng nụ hôn khiến trái tim nhớ chẳng hề nguôi
Bao kỷ niệm đời mình vụt qua như thế
Ngọt bùi cay đắng bước ngang đời ta cũng để lại vết hằn
Không còn nhau, ta sẽ ra dang dở...

Anh sợ em đi,
Đời anh nên cô độc
Đã quen rồi ngày tháng bên nhau
Xa như thế tình anh ra cằn cỗi
Hạn hán yêu thương sẽ xiết chết tim này
Chưa có lúc nào anh gục ngã
Nhưng anh sẽ quỵ xuống khi em gieo bước ra đi
Chưa có lúc nào anh thấy mình yếu hèn như thế
Nhưng không đâu, đó là sự thật vì bình minh chẳng còn

Anh sợ em đi,
Ngày không còn nắng...

Lmc

TÂM TÌNH HẠT CÁT SÔNG


Nắng cõng ngày về trên khóe mắt
Khát bờ môi thắm đẫm ngọt ngào
Ly rượu chát chiều nay vướng đọng
Đỏ lòng ai rát rúa ngàn sao.

Đêm lao xao. Gió mùa vỡ vụn
Vườn tơ xanh lá úa rũ cành
Trăng đâu khuyết. Nỗi người tù túng
Trái tim côi cuộn sóng chòng chành.

Ta bước đi giữa trời cô độc
Lệ dửng dưng rơi ướt cuộc người
Lời thóa mạ tự mình buông xuống
Nén vào hồn. Đóng kín buồng tim.

Chưa hiểu hết trần gian ngày sống
Vất vưởng mây, lây lất gió lòng
Đời sấp ngửa chùng mình luồn cúi
Ta thấy ta nhỏ bé. Cát sông...

Nắng cõng ngày rưng rưng đôi mắt
Thôi. Khát khao chỉ để đau mình
Ta chắt chiu từng cơn đau thắt 
Đặt trong lòng tỏ kiếp phù sinh.

Chiều có lên. Dâng khúc cầu kinh
Cho đêm ngã vào sâu giấc ngủ
Chung rượu sầu đành quên đi mất
Ta cầu siêu. Ta khát bình minh.

Hạt cát sông. Cõng hết chữ tình...?
Sao ngây ngô bên trời vụng dại
Còn xa lắm đường dài hút thẳm
Khoác lên tim giọt đắng ngậm ngùi

Chiều có lên. Đọc thuộc lời kinh
Cầu cho ta thoát ngày rỉ máu
Đêm bình yên. Giấc nồng thẩm thấu
Uống cạn ly nứt vỡ chữ tình...

Lmc

SỢ BÃO

Cho đồng bào miền Trung lại thêm một mùa bão lũ

Có bàn tay vuốt trái tim gầy
Nắng dạt lên toe toét nỗi ngày
Bão chập chùng lê thê cuốn thét
Người đâu quên ám ảnh loay hoay.

Lmc
Tháng 10/2010

TRĂNG RẰM QUÊ TA



Tranh sưu tầm internet


Trăng rằm trên quê hương
Lơ lững giữa bầu trời
Len mình qua vườn lá
Xôn xao gió mùa lơi

Ánh trăng mang ân tình
Bao tháng ngày đi xa
Mười lăm tròn vành vạch
Kẻ tha hương nhớ nhà...

Trăng rằm trên quê hương
Như cái nong của mẹ
Như mặt giếng đầu làng
Tắm mình sau bờ trúc

Lên cao lên chiếu sáng
Ngời ngời lối ta đi
Trăng ngọt ngào rất đỗi
Dát vàng dải sông quê

Trăng rằm trên quê hương
Đẹp tuổi thơ đến thế
Hiền nên có chị hằng
Hiền nên Cuội chẳng xa

Trăng ôm ấp mái nhà
Ôm ấp một thời hoa
Trăng ôm cả trời đất
Ôm tấm lòng quê ta

Lmc

BƠ VƠ




Bơ vơ cõng nỗi bơ vơ
Mùa thu ngán ngẫm, lời thơ bùi ngùi...
Em đi vén bức rèm tôi
Cho buồn dăng nét đồi mồi lên tim

Này đây, cái tuổi im lìm
Khóc cười môi mắt lim dim tình sầu
Cái tên héo rũ trôi đâu
Dùng dằng tơ tóc phai màu nguyên sơ

Lũng ngày khép nép chơ vơ
Tôi mang khao khát giấc mơ âm chùng
Lệ ngân từng nỗi tơ rung
Để phai hương sắc lạnh run mấy mùa

Tình ơi, có đủ bán mua
Cho xin một chút hơn thua với đời
Hoa tôi rụng cánh tơi bời
Dâng cho se sắt cuộc người rêu phong.

Lmc






LỐI DÃ QUỲ ANH ĐI

 Ảnh: sưu tầm internet


Rồi anh sẽ ra đi
Không biết ngày trở lại
Con đường rải đầy hoa dại
Dã quỳ ơi! Khô khốc nỗi mùa đông.
Phía chân trời cao nguyên ngày có em
Vàng cả chân đồi rạo rực
Sáng một vầng tim

Anh không dám nhìn lâu vào chút nào
Vì sợ phải xiêu lòng...
Như thuở mười tám mình đã chạm hồn nhau
Lúc bình minh mang theo sắc tơ vàng, óng ả
Anh muốn thôi không nhìn thêm nữa
Đường phiêu du đâu thể mang em theo
Gập ghềnh sóng cả
Thôi đành bỏ lại một vùng cao nguyên 
Tự nhiên có em
Đời anh mở ra một chân trời
Thôi đành bỏ lại cả xuân thì con gái
Anh đi!
Dã quỳ vàng hậm hực
Lệ rỏ ngược vào tim đắng ngầm như thế

Bước chân dồn
Anh mơ...
Mùa xuân đến tim ta sẽ trở lại thời tuổi trẻ
Em đưa anh về trên con đường rải đầy quỳ dại
Sắc hoa vẫn vàng tươi mềm mại
Vẫn ấm lòng
Không trở tím một mùa xa...

Giờ anh sẽ ra đi
Không biết ngày trở lại
Rũ một miền dã quỳ vắng trơ hoang
Nhặt những cánh nhớ phai tàn
Chừa lại cho ai...?

Lmc

TIN EM LẤY CHỒNG

 
 Tranh: sưu tầm internet


Nghe tin em vội bước theo chồng,
Tạo hóa trêu ngươi đấy phải không?
Thôi nhé người ơi, ta vĩnh biệt
Tình anh đã chết ngạt giữa dòng.

Lmc

TÌNH RIÊNG



Đã bao lâu không ngủ
trong đêm vẫn sống

Những mối tình ngang em
khép lại vội vàng

Em căm thù mình
mọi người xa tránh
bao gã đàn ông chỉ cần âu iếm
sẵn sàng đổ lên em những trận cuồng phong
khi không được nuông chiều

Trái tim em trống hoác
tình câm trơ lạnh

Trái đất chỉ còn lại nắm tay
trong nỗi uất hận đời riêng
không ai muốn gánh.

Lmc

BƯỚC CÔ ĐƠN



Tôi cúi đầu
lũi thũi một mình
đi giữa trùng khơi gian khó
cuộc đời lắm nỗi chông chênh
bám lên ngực áo
đầy bụi bặm

Tôi một mình
lặng lẽ bước đi
đường dài
gọi giấc mơ phai nhạt
thành người hành khất
chết nỗi buồn trong tim
ra chiều cô đơn.

Lmc

KHÔNG NHAU




                                                                            Ảnh: sưu tầm internet

Không tìm thấy nhau
ta đi qua mấy mùa xa vắng
nỗi nhớ cồn lên
như bao dãy cát
đếm đến khi nào cho xuể

Ta không nhau
đời như lâu đài cát
dã tràng xây nên
rồi lặng lẽ nhìn sóng xô đổ vỡ

Ta có hướng về nhau?
tình xanh héo úa...

Lmc

TÌNH HOA BAN


Ảnh: sưu tầm internet

TÌNH HOA BAN
Cho Phan Anh

Em có biết không
mùa này hoa ban trắng nở
Hà Nội bao giờ cũng lãng mạn như thế
anh nhớ một mùa hoa xưa.

Ừ, thì đẹp
hoa khi nào cũng vậy
sao mùa này
ta chẳng còn nhau?

Nhớ một thời,
hoa trắng nhuộm mái đầu
thắm nụ cười em trong niềm hạnh phúc
giờ không em đi cùng
con phố quen làm chùn chân anh đến lạ

Mùa hoa hoang vắng...

Hà Nội, tháng 3/ 2009
Lmc



TÌNH KHÔ



Con tựa mình bên những giấc mơ
đời vụng dại ngây ngô là thế
ảo vọng đời sinh ra hư trễ
còn lại chi thực tế phận người.

Nỗi tình con trần trụi Chúa ơi
đời đốt cháy buồng tim cằn cỗi
khát khao mình vượt trên lầm lỗi
ủ xanh màu hoa cỏ ngàn năm.

Mắt trần gian thấy Chúa xa xăm
tất cả chỉ còn trong cổ tích
khát vọng thiên đàng là điểm đích
nhớ lại quên từ môi miệng mình.

Từ chính con, từ kiếp nhân sinh
nền tảng thời cha ông phai nhạt
Chúa còn mãi giữa trời say hát
con thấy con khô khốc trái tình.

Lmc

BƯỚM ĐÊM


 Minh Họa: Dạ Lý Hương

BƯỚM ĐÊM



Khi đêm xuống

địa cầu đi ngủ

em vẫn loanh quanh

tìm gì

dưới đèn màu phố thị

tìm những vòng tay lơi lả

hay những mệt mỏi rã rời

em

loài bướm đêm

cánh rộng

chẳng thèm sắc hương đời thi vị

ngược ngạo

em lại thích tổ đêm

đầy rẫy thương đau

dày vò thân xác

nghèo tình khó bạc

dập vùi

toạc cánh

toang hoang

LMC

CHÙM THƠ: ĐỢI


ĐỢI 1



Ta tiếc cho nhau bỏ lỡ duyên mình

thời xuân sắc

hùa nhau mang giữ

để bây giờ

mỗi canh trường

thầm lặng

ta trở trăn

giật mình

thấy cửa lòng

vẫn mở

chờ đợi nhau



ĐỢI 2



Còn ai buông vạn sầu rơi

nằm im năm ngón tả tơi chỉ đời

bên kia con nước dập dời triều đen



màn đêm căng ngực nhỏ nhen

phía chân cầu gãy hoa đèn mờ câm

trăng trong rụng bến em nằm cầu kinh



dìu nhau tím biếc lục bình

tìm sông vò võ thình lình trôi hương

tìm em xanh mướt lạ thường hồng nhan



gót mòn muôn dặm đa mang

ngày qua sâu lún bẽ bàng đợi chi

đợi lời đau buốt thầm thì đầu môi

LMC

VỀ THĂM ĐÀ LẠT

 

Ảnh: sưu tầm internet

 

Đà Lạt ơi!
Đà Lạt ơi!
Ta về,
mưa nắng
chơi vơi một mùa
Ngày qua đã vội
gió lùa,
Se se cơn lạnh
ta đùa với ta…?

Trơ trơ,
đá nứt mầm hoa
Vàng lên!
mấy độ ngân nga
điệu buồn
Rong rêu.
Thơ nhạt nhoà tuôn
Ta về,
nước mắt trôi suông
từng dòng.


Lmc

CẢM XÚC GIAO MÙA...

(Lời bạt của nhà thơ nhà văn Lê Hồng Bảo trong tập thơ đầu tay tên Mùa Mong sắp phát hành của Lmc)


Chúng ta thường nghe ví đời người như bốn mùa: Xuân- Hạ- Thu- Đông…

Một sáng heo may, chớm Thu ngồi đọc những vần thơ của mùa Xuân…
Ngắm những nụ, những búp non tơ đang cựa mình mong đem lại cho đời hoa trái
Tò mò xem những kén, những nhộng đau đáu thoát thai để thành bướm tô điểm vườn thơ
Mặc kệ những chiếc lá vàng đầu tiên nặng lòng rời cành cây khẳng khiu úa nắng…
Chớm Thu vẫn say sưa soi mình vào dòng sông Xuân căng tràn, rạo rực… như chàng Narciscus mải mê soi bóng mình. Tự hỏi có ẩn chứa lời nguyền nào trong đó?
Vẫn những tư duy ấy, trăn trở ấy, mong mỏi ấy… của chớm Thu ngày xưa chưa thành trái Mộng!
Mùa xuân nay giàu thanh âm và nhạc điệu hơn trong một sự phóng túng cố tình…

Đó là cảm xúc của một kẻ chớm vào Thu như tôi khi đọc thơ Lê Miên Ca. Thật bất ngờ, Lê Miên ca giản dị hơn tôi nghĩ! Tựa đề Mùa Mong chỉ nói lên cái khao khát của chàng trai “tuổi hai mươi” có “đôi mắt màu xanh hừng hực lửa” ấy. Một khao khát
ôm đất trời
ôm vạn vật
ôm cuộc đời
ôm cả mọi người
Có thể lời thơ chưa chín mùi khi tác giả chưa… vào Hạ. Nhưng đã hiển hiện một nàng thơ giản dị pha chút tinh nghịch. Những phá cách không hề mang tính nổi loạn nhưng vừa đủ để chuyển tải một lối đi riêng, trong đó ta có thể bắt gặp những ngôn từ nhảy nhót trên vần lục bát tưởng chừng rất đỗi bình dị giản đơn
đêm
lầy loạn
cảnh
ly trần
trăng
trằn trọc
đám mây
vần con quay
đêm
rờn rợn
đêm
loay hoay
đêm
chưa buồn ngủ
còn say lối sầu
Lãng đãng trong thơ anh thoắt ẩn hiện nhiều trải nghiệm sâu lắng đủ để thấy Người và Thơ hòa quyện vào nhau không cần đính ước
bừng bừng
ngọn lửa
cháy
trong tim

tất tả
đôi chân
cứ
chạy tìm

thế sự
phù vân
thêm
gánh nặng

đường về
đã
rách nát
trang xiêm
Bên cạnh đó, cũng không thiếu những cảm xúc sẻ chia
miền trung ơi, quê hương mùa bão nổi
đất gầy gò gánh chịu gian lao

về nhé em
trời đông còn lạnh lắm
rát môi mềm
tan nát trái tim yêu
hơi thở kia nhòa nhạt đã bao điều
sao còn đứng đó mà hiền từ vô lượng

Với Lê Miên Ca, mọi thứ vẫn đang còn ở phía trước để anh có quyền mong mỏi. Và tôi tin rằng MÙA MONG sẽ là cánh cửa Lê Miên Ca đi qua để gặp gỡ nhiều MÙA đang MONG anh ở phía trước.

LÊ HỒNG BẢO
Tháng 8- 2010

HOẠ THƠ: SEN GIỮA LẦY


 
Ảnh: sưu tầm internet

KHÚC ĐÊM

Hoàng hôn rũ bóng gọi đêm đen
Mỏi bước rong chơi, mỏi gót sen.
Tay nắn cung cầm đâu kẻ ngắm
Hồn dâng thi khúc có ai khen.
Mây lồng ngát vị đời thơ bé
Gió quyện thơm hương phận nhỏ hèn.
Khúc nhạc tơ tình, dâng tiến Chúa!
Hoa lòng chan chứa nở đua chen.

LMC

HOẠ THƠ: SEN GIỮA LẦY

 Ảnh: sưu tầm internet

VỀ THÔI!

Trò đời một tấn, trắng thay đen
Mấy lúc bùn nhơ vấy bẩn sen.
Đắng chát tình đời thương lại ghét
Ngọt ngào số kiếp giận rồi khen.
Tiền tài đắm đuối hồn lây lất
Danh vọng mê man trí nhược hèn.
Thôi hỡi người ơi, về sám hối!
Đừng rong ruổi mãi cảnh bon chen.

LMC

HOẠ THƠ: SEN GIỮA LẦY


Tranh: Sr Hoàng Yến
 Nguồn: dunglac.org

NGUYỆN THẦM

Canvê một thuở xé màn đen
Thập Giá chênh vênh nở Đóa Sen.
Ma quỷ rùng mình thân khiếp sợ
Trần gian nhỏ lệ miệng ca khen.
Người đi hoan hỉ trong ân phúc
Kẻ ở ăn năn kiếp mọn hèn.
Nguyện Chúa luôn hoài trông mắt đến
Đưa con thoát khỏi vũng tội chen.

LMC